Viết cho người đàn ông đi về phía yêu thương
Cứ đi rồi sẽ đến, mỗi chặng đường ngắn hay dài đều bắt đầu từ mỗi dấu chân.
Với sự thay đổi không ngừng của xã hội, chúng ta đang được sống dưới bầu trời tự do, được lành lặn và có trí tuệ. Được dịch chuyển khám phá đó đây thì phải nói là quá may mắn so với những mảnh đời khác. Tôi có vài người bạn học chơi chung từ nhỏ, các bạn ấy chưa từng nhấc chân ra khỏi mảnh đất mình đang sống. Hỏi ra thì biết vì những nỗi sợ hãi vô hình nào đó đã gói chặt lòng can đảm. Bạn thấy tôi đi nhiều đến từng vùng đất khác nhau mà tỏ ra thích thú. Nhưng mỗi khi tôi lên kế hoạch rủ rê, bạn lại chối từ.
Hôm qua gặp lại ông bạn. Lúc đang cụng ly tự dưng anh quay qua hỏi: “Em có sợ chết không?” Tôi cười hả hê: “Chết hả? Em sẵn lòng vì sống đã đời quá rồi. Tới lượt thì đi chứ không giãy giụa tiếc nuối”. Ha ha, dường như câu trả lời có hơi ngông nghênh thì phải.
Anh bạn, anh có biết từ anh mà tôi đã bắt đầu lăm le cho sự chuyển động của mình. Phận gái như tôi chưa đủ gan lì để đi bộ đến hơn ngàn cây số. Nhưng tôi bắt đầu chăm sóc chiếc xe đạp và bản thân rồi đấy. Dự là, tháng chạp tôi sẽ đạp đi phía cuối tổ quốc rồi vòng về đất mẹ. Sau đó, thong thả trở lại Sài Gòn. Ha ha, anh cũng ủng hộ tôi như bây giờ đấy chứ?
Sống là phải thực hiện nốt những giấc mơ còn dang dở. Cứ đi rồi sẽ đến, mỗi chặng đường ngắn hay dài đều bắt đầu từ mỗi dấu chân. Chúc an lành đến anh. Nhớ ghi chép thật nhiều. Mai sau còn có cái để đọc cho bọn nhỏ nghe về những trải nghiệm ngày xưa mình.
Nhìn kìa, phía yêu thương đang rất gần và có quá nhiều vòng tay chào đón! Hãy tiến lên và cán mức. Tặng anh tiếng vỗ tay chúc mừng cùng cái ôm thật chặt. Mến thương.