Chúng tôi khởi hành từ rất sớm. Rời Hồ Xá trong tâm trạng hưng phấn, hít thở bầu không khí trong lành ở vùng đất này và chúng tôi tiếp tục lên đường.
Chị Hiền nghe kể về đoàn rất vui và thương đoàn, tối hôm trước định đón đoàn về đây ngủ nhưng đoàn không đi kịp được nên chị nhắn hôm sau đi qua gọi chị để chị đón đoàn.
Cuối cùng chúng tôi cũng thấy một ngôi làng. Chúng tôi vào xin nước và giao lưu cùng những người dân ở đây.
Cảm ơn vì sự giúp đỡ của mọi người, không chỉ là nước mà còn là những tình cảm tôi hết sức trân trọng.
Chỉ còn cơm nguội và mắm cá nục chưng ớt. Một đĩa dưa hấu được mọi người mang ra cho chúng tôi
Cả làng mang cơm, thịt, hoa quả, mỳ tôm đến cho chúng ăn.
Mang bao nhiêu hết bấy nhiêu.
Tôi thì vẫn ăn “thức ăn bí mật” của mình, chấm đầu đũa thấy mắm cá ngon tuyệt, cũng chan thử với vài thìa cơm
Cơm chan mắm ớt, mỳ tôm dội nước, xin ăn xuyên Việt thật là đẳng cấp. Cả làng quê nghèo náo loạn lên vì có khách đói ghé thăm. Cả làng mang cơm, mì tôm, hoa quả tiếp đón chúng tôi. Cảm động rơi nước mắt.
Giao lưu cùng một gia đình làm nghề nuôi tôm |
Chia tay Quảng Trị đến Quảng Bình |
Tôi chia Zozzo cho lũ trẻ và chúng rất thích thú |
Nghề nuôi tôm đang rất phát triển và đem đến nhiều thay đổi lớn trong kinh tế cho các hộ dân nơi đây. Mỗi ô vuông tôm rộng khoảng 3000m2, một năm cho 3 vụ bình quân 3 tháng thu hoạch một lần riêng mùa đông tôm phát triển kém hơn nên 6 tháng thu hoạch mới được thu hoạch. Nếu không gặp thiên tai, bệnh tật, mỗi vuông tôm hàng năm có thể cho lợi nhuận tới hàng tỷ đồng.
Tuy nhiên, nghề nuôi tôm trên đồng cát trắng theo phương pháp vun thành vuông tôm, phủ bạt , bơm nước biển lên còn phụ thuộc rất nhiều vào thiên nhiên. Theo quan điểm cá nhân tôi thì nó còn mang tính tự phát, tuy có mang đến thay đổi lớn cho những người dân nơi đây nhưng có một số điều tôi thấy còn nhiều bất cập như là chưa có phương pháp bảo đảm khi có thiên tai, đặc biệt nghiêm trọng là việc ô nhiễm môi trường.
Môi trường nơi đây đang bị ô nhiễm nghiêm trọng bởi lượng hóa chất xử lý nước, thức ăn thừa, chất thải của tôm. Chúng ta có thể ngửi thấy mùi tanh nồng rất lớn khi đi qua các ô vuông tôm. Quảng Bình được biết đến với đường bờ biển dài với những cánh đồng cát trắng và nước biển trong xanh, vậy mà giờ đây các chất thải từ các vuông tôm mặc dù chưa qua xử lý vẫn hàng ngày, hàng giờ thải trực tiếp ra biển. Hệ sinh thái ở đây đang bị đe dọa nghiêm trọng, nếu không có sự quan tâm của chính quyền địa phương cũng như các nhà khoa học thì hệ sinh thái nơi đây rất dễ bị phá hủy trong tương lai.
Cậu Thản tốt bụng thấy chúng tôi đi nắng, chạy xe đuổi theo mang thêm nước cho chúng tôi. Nước ngọt nên tôi không dùng được. Sau đó tôi phát hiện ra làng này không bán nước suối vì không ai mua. |
Đi qua con đường Võ Nguyên Giáp, con đường mang tên Đại tướng vĩ đại của dân tộc ta thì đúng lúc cầu Nhật Lệ nhuộm màu hoàng hôn. Chúng tôi đi theo ánh hào quang, đi về phía bên kia cầu, nơi có
những người bạn đã chờ sẵn ở đó với những nụ cười và cái vẫy tay sung sướng và hạnh phúc.
Anh Dũng và vợ chồng chị Minh đón đoàn về nghỉ ngơi và chiêu đãi cả đoàn những món đặc sản nơi đây. Trong đó chúng tôi thích nhất là món tôm đất rang xả ớt và cua hầm bí đao, hai món ấy thật sự rất ngon và hấp dẫn.